Ảnh bạn bè

Ảnh bạn bè
Chụp chiều ngày 12/9/2010

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

NGÀY ẤY TẮM SÔNG TRUỒI ...

Người viết:
Nguyễn Chi
 
    Khác với người dân thành thị, chiều thứ bảy họ rủ nhau vào các tiệm ăn, nhà hàng, rạp chiếu phim …, còn tôi dân quê lên tỉnh học vội vã đón xe vềTruồi. Huế - Truồi không cách xa nhau lắm, nhưng không hiểu sao cái thời trai trẻ ấy đi xa nhớ nhà lắm, nhớ xóm nhớ làng, nhớ những con đường sáng chiều đi học, nhớ đồng ruộng mênh mông, ... Những ngày nghỉ tôi thường hay về nhà bạn, nhà tranh vách đất bên cạnh dòng sông thơ mộng, trong xanh tươi mát. Ngồi trên chiếc ghế mà mùa hè năm ngoái chúng tôi đã chặt tre làm để cho “Vua” ngự mỗi chiều. Ngồi đây ngắm cảnh và tận hưởng làn gió mát rượi thổi lên từ cuối dòng sông, thoang thoảng mùi rong rêu rất đặc trưng của con sông xứ Truồi, nhất là vào những tháng mùa thu.  Thấp thoáng bên sông những mái nhà tranh núp sau lũy tre xanh uốn mình theo gió, xa xa nữa là cồn bắp, tất cả như nhuộm một màu xanh tươi mát, tạo nên cảm giác thật dễ chịu, tuyệt vời … Trên sông, thỉnh thoảng mới có người chèo ghe bủa lưới, những tiếng gõ xua cá trên mạn thuyền phá vỡ không gian nơi đây vô cùng tĩnh mịch. Gió ngoài sông cứ thổi vào, lá tre cọ vào nhau xào xạc gợi cho lòng nỗi nhớ bâng quơ. Bên kia sông là một cái bến rộng, có cây đa phủ bóng ra phía bờ sông cũng vắng người qua lại, tất cả như đang chìm vào một không gian vắng lặng đến lạnh người. Ngồi đây lúc nào cũng có cảm giác buồn buồn nhưng không hiểu sao tôi lại yêu quí nơi này, yêu dòng sông đến như vậy.     
        Hôm nay trời oi bức, nhìn quanh không một bóng người, thế là quần áo quẳng hết trên bụi cây, nhảy ào xuống sông, bơi ra giữa dòng, cả người chìm nghỉm, chỉ còn cái mũi để thở và đôi mắt nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm. Hai tai chìm dưới nước, nghe một thứ âm thanh rất lạ, như một bản hợp xướng của côn trùng vang lên từ tận đáy dòng sông. Đang lênh đênh êm ả, cảm giác mát lạnh lâng lâng, bỗng dưng có một vật gì đó mềm và trơn chạm mạnh vào chân . Tôi giật mình nhớ lại khi còn nhỏ nghe các bậc đàn anh kể chuyện ở dưới sông Truồi có con Táy (1), nó hay tấn công vào cái của quí lắm, tôi vội bật người ra sức bơi thật nhanh vào bờ. Có lẽ như bị ám ảnh câu chuyện kể năm xưa, nhìn mặt sông sóng sánh, bóng cây che nắng tạo nên những bóng tối loang lổ dưới đáy sông, những bóng đen chập chờn theo sóng như có con gì đó đang sắp sửa tấn công vào mình, làm tôi thấy ớn lạnh cả người. Dưới cái nắng gay gắt của mùa hè, thật sự không muốn lên khỏi mặt nước chút nào nhưng sợ con Táy quá phải lên thôi. Vừa mới ló đầu lên khỏi bụi cây thì thấy ba cô con gái ập đến, tôi tá hoả nhảy lại xuống sông . Ba cô bước đến ngồi trên ghế mà chúng tôi thường hay ngồi hóng gió rồi huyên thuyên đủ điều, hết chuyện này đến chuyện nọ làm tôi kẹt quá. Ngâm lâu dưới nước, lạnh móp hết cả tay mà không thể nào lên được. Nghe nói chuyện ồn ào thằng bạn tôi trong nhà đi ra, thấy tôi dưới nước chỉ lên bụi cây nháy nháy nó hiểu ngay, hắn lẹ làng quẳng cái quần đùi xuống , úi giời ơi …thế là tôi “thoát nạn”.                   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét