Ảnh bạn bè

Ảnh bạn bè
Chụp chiều ngày 12/9/2010

Thứ Bảy, 30 tháng 10, 2010

TRƯỜNG CŨ - TÌNH XƯA

Người viết:
Nguyễn Chi



Từ khi được biết nhà trường sẽ tổ chức kỷ niệm 50 năm ngày thành lập, tôi luôn trăn trở ngày về thăm lại trường cũ dấu yêu. Muốn làm một chút gì đó cho ngôi trường thân yêu, nơi đã trang bị cho mình những kiến thức đầu đời để tiếp bước trên con đường dài phía trước. Điều đặc biệt hơn nữa là ngôi trường đó lại ở trên quê hương nho nhỏ của mình, gắn bó với biết bao kỷ niệm thân thương của tuổi học trò làm cho tình cảm với trường càng thêm sâu nặng. Ngày trở về sẽ càng thêm ý nghĩa khi mang đến cho thế hệ đàn em một chút quà mọn với lời nhắn nhủ động viên các em hăng say học tập.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, ý tưởng thành lập Câu Lạc Bộ 1 Triệu trên mạng được hình thành và đi vào hoạt động.
Trong những ngày giao lưu sôi nổi trên diễn đàn Câu Lạc Bộ (CLB), có người hỏi tôi, từ khi mở đầu CLB cho đến bây giờ cứ mỗi lần nhắc đến TRƯỜNG CŨ bao giờ cũng có chữ TÌNH XƯA đi kèm. Có phải chăng tuổi học trò của anh đã làm rơi rớt đâu đó nhiều mối tình đến nỗi mà khi nhắc đến trường cũ bao giờ cũng có chữ tình xưa ?
Như mọi người biết đó, gần 50 năm thành lập, trường của chúng ta đã trải qua nhiều chặng thăng trầm, đến nay trường cũ đã khang trang đẹp đẽ hơn nhiều. Nhưng cho dù trường có lộng lẫy đến đâu nếu không có một chút tình hòa quyện vào trong đó thì nó chỉ là vẻ đẹp của một viên cẩm thạch lạnh lùng vô giác. Chữ tình mà tôi thường nói đến không đơn thuần chỉ là tình yêu đôi lứa mà đó là tình thầy trò, tình bè bạn, tình quê hương. Chính cái tình ấy đã làm cho lòng người đi xa luôn ray rức nhớ về TRƯỜNG CŨ – TÌNH XƯA.
Tôi xa trường từ cuối năm đệ tứ, khi tuổi đời còn rất trẻ, làm sao có thể giữ được những gì khi đôi tay có nhiều kẻ hở. Tôi không nhớ thời học ALĐ mình có lỡ đánh rơi mối tình nào không nhưng tôi đã hứa với lòng mình, tôi sẽ về thăm nhân ngày trường tròn 50 tuổi. Tôi cũng khuyên ai đó ngày ấy nên về, cho dù để rồi: “Bâng khuâng đợi chờ… người sao chẳng đến". Tôi mong chờ ngày ấy lang thang trên sân trường, biết đâu nhặt được của rơi từ tay người khác không chừng,....



50 năm trôi qua nhanh thật, những kỷ niệm ngày xưa như vẫn còn đâu đó, thế mà “Nhìn lại mình đời đã xanh rêu“.
Niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng luôn dành cho các thế hệ đàn em, và An Lương Đông sẽ mãi là con đò vĩnh cửu.

TP. Hồ Chí Minh, tháng 8 năm 2010
Nguyễn Chi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét